THƠ: THĂM CÕI BÁC XƯA

 Anh dắt em vào cõi Bác xưa 

Đường xoài hoa trắng nắng đu đưa 

Có hồ nước lặng sôi tăm cá 

Có bưởi cam thơm, mát bóng dừa. 

Có rào râm bụt đỏ hoa quê 

Như cổng nhà xưa Bác trở về 

Có bốn mùa rau tươi tốt lá 

Như những ngày cháo bẹ măng tre... 

Nhà gác đơn sơ, một góc vườn 

Gỗ thường mộc mạc, chẳng mùi sơn 

Giường mây chiếu cói, đơn chăn gối 

Tủ nhỏ vừa treo mấy áo sờn. ... 

Ô vẫn còn đây, của các em 

Chồng thư mới mở, Bác đang xem 

Chắc Người thương lắm lòng con trẻ 

Nên để bâng khuâng gió động rèm... 

Con cá rô ơi, chớ có buồn 

Chiều chiều Bác vẫn gọi rô luôn 

Dừa ơi, cứ nở hoa đơm trái 

Bác vẫn chăm tay tưới ướt bồn. 

Ôi lòng Bác vậy, cứ thương ta 

Thương cuộc đời chung, thương cỏ hoa 

Chỉ biết quên mình, cho hết thảy 

Như dòng sông chảy, nặng phù sa. 

 * Tố Hữu : Tháng 1 năm 1970