THƠ: VỊ TƯỚNG CỦA LÒNG DÂN

Cháu làm thơ thì Bác đã đi xa

Hoà khúc dân ca đậm đà quê Mẹ 

Bình yên thế Biển mỗi chiều hát khẽ

Đảo Yến nghiêng mình cho êm nhẹ giấc say! 

Cũng một ngày giống trời thu hôm nay

110 năm lưu trang dày sách sử

Quảng Bình sinh một Người con danh trứ

Tâm - Đức vẹn toàn Tài lưu giữ đời sau

Cũng lớn từ con tép, cọng rau

Cồn cát mênh mang bay trắng màu trong gió

Quê Mẹ dưỡng nuôi chí bền thuở nhỏ

Tim vẹn màu tươi thắm đỏ yêu thương

Rồi bàn chân sải bước khắp dặm đường 

Chọn lẽ sống luôn kiên cường bất khuất

Đau nỗi đau cùng người dân mất nước

Quyết đi tìm dành cho được tự do

Lòng nhân từ chẳng gợn chút so đo

"Vị tướng của dân", "Người mở đường" thắng lợi

Bao trận đánh qua chiến công cao vời vợi

Vẫn hiền hoà giản dị chẳng lợi danh

Đây Him Lam, Hồng Cúm, Mường Thanh

Xưa đạn bom giờ đã thành bát ngát

Điện Biên luôn là bài ca vang hát

Mãi nhắc tên Người trong dào dạt nhớ thương

Người anh hùng mang đôi mắt nghị cương

Kẻ thù luôn phải cúi nhường tôn kính 

Giữa lâm nguy giữ lập trường kiên định

Dẫn lối mở đường bao trận đánh hiển danh

Trời Quảng Bình một ngày nắng trong xanh

Đón Bác về quê trong yên lành giấc ngủ

Nhiệm vụ với Dân - Bác đã hoàn thành đủ

Nghĩa nước trọn rồi tìm chốn cũ nghỉ ngơi

Khúc hát ru từ đất mẹ à ơi! 

Đảo Yến trong xanh một trời thu bình lặng

Vẫn cồn cát gió bay một màu phủ trắng 

Chẳng bao giờ thiếu vắng một hình dung

Trọn một đời dâng hiến nghĩa tình chung

Sống yêu thương sẻ chia cùng dân tộc

Vị tướng tài hoa, một anh hùng thời cuộc

Tên Bác rạng ngời sáng ngọn đuốc vinh quang! 

HÀ NHUNG