Ngày 15/10/1964, từ trường bắn Chí Hòa, người thanh niên Sài Gòn - Nguyễn Văn Trỗi đã đi vào lịch sử dân tộc, sau những tiếng hô vang vọng hồn thiêng sông núi: “Hãy nhớ lấy lời tôi! Đả đảo đế quốc Mỹ! Hồ Chí Minh muôn năm! Việt Nam muôn năm!”.
“… Anh bước lên, nhức nhói chân đau,
Dáng hiên ngang vẫn ngẩng cao đầu
Quần áo trắng một màu thanh khiết
Thân gầy yếu mạnh hơn cái chết.
Bầy giết thuê và lũ viết thuê
Hai hàng đen, súng cắm lưỡi lê.
Anh bước tới, mắt nhìn, bình thản
Như chính Anh là người xử án.
Cỏ trong vườn mát dưới chân Anh
Đời vẫn tươi màu lá rau xanh
Đây miếng đất của Anh đòi giải phóng
Đây máu thịt của Anh đòi cuộc sống.
Anh thét to: “Ta có tội gì đây?”
Chúng trói Anh vào cọc mấy vòng dây
Mười họng súng. Một băng đen bịt mắt.
Anh thét lên: “Chính Mỹ kia là giặc!”…
Anh đã chết. Anh chẳng còn thấy nữa
Lửa kêu lửa, giữa miền Nam rực lửa
Như trái tim Anh, ôi lửa nào bằng!
Phút cuối cùng, chói lọi khối sao băng…”
(Hãy nhớ lấy lời tôi - thơ Tố Hữu)
Anh Nguyễn Văn Trỗi là thần tượng của lớp lớp tuổi trẻ trong thời đại Hồ Chí Minh. Noi gương Anh có hàng triệu thanh niên thế hệ trẻ yêu nước, gác bút nghiên lên đường đánh giặc. Tất cả vì độc lập, tự do, dù có chết cũng không chịu làm nô lệ, dù có hi sinh tất cả cũng không chịu cảnh mất nước, không chịu ngoại xâm.